
Trong tình hình kinh tế khó khăn, các cơ quan truyền thông đều phải tính toán chi li từng khoản chi tiêu. Do đó, để có mặt tác nghiệp tại SEA Games lần này, một số đồng nghiệp của tôi đã phải tự bỏ tiền túi để đồng hành và tác nghiệp tại đại hội thể thao lớn nhất khu vực Đông Nam Á.
Gần 3 tuần nơi đất khách quê người và tự túc chi phí để tác nghiệp, nhiều phóng viên Việt Nam đều phải tính toán rất kỹ những khoản chi tiêu của mình. May mắn, nước chủ nhà Thái Lan đã hỗ trợ rất ổn cho các phóng viên đến tác nghiệp. Nước bạn đã chuẩn bị rất nhiều phần cơm và nước uống tại trung tâm báo chí và các địa điểm thi đấu. Nhờ đó, các phóng viên cũng tiết kiệm được một khoản tương đối.

Tuy nhiên, ăn uống chỉ là một phần, di chuyển ở Thái Lan mới là điều đáng lo và tốn kém chi phí nhất cho các phóng viên, bởi tất cả địa điểm thi đấu đều cách nhau rất xa và chi phí di chuyển ở Thái Lan không hề rẻ, dẫu là xe công nghệ, vì thường xuyên tăng cao do giá cước do tắc đường. Anh em phóng viên độc thân còn dễ, nhưng nhiều phóng viên sang Thái tác nghiệp đều đã có gia đình, nên việc xa nhà càng là nỗi lo và cả nỗi nhớ.
Cách đây vài hôm, ngồi ở trung tâm báo chí, thấy bạn đồng nghiệp Tuấn Hữu gọi cho con. Tôi nghe cậu nhỏ hỏi: “Chừng nào ba về?”. Hữu đáp: “Vài bữa nữa ba về, ba phải đi làm mà con”. Đầu dây bên kia, bé con giọng mếu máo: “Con nhớ ba quá. Ba đi lâu quá”. Bất giác tôi lặng người, còn bạn đồng nghiệp của tôi mắt chợt đỏ hoe…
Khi ấy lại nhớ câu thơ: …”Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt. Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà”.








